CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên


Phan_17

"  "Bổn cung vô ý nói hiềm nghi Hinh Tuyết cô  nương nhưng Hinh Tuyết cô nương nói như thế,  chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao.

" Trong  tròng mắt đào hoa của Đại Nhi cười như không  cười.

"Bất quá nghĩ đến Hinh Tuyết cô nương  có danh hiệu đệ nhất thiên tài không phải để  gọi không, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện  ngu xuẩn này.

"  Trong lòng Hinh Tuyết hận muốn chết, ngoài  miệng lại phải nói lời dịu dàng: "Nương nương  nói đúng lắm.

"  "Bổn cung sai người quét dọn tuyết trong  phòng, hôm nay Hinh Tuyết cô nương dọn đi  đi, hậu cung trọng địa, người ngoài nên tránh  hiềm nghi là tốt hơn.

" Không phải trưng cầu ý  kiến của ai, mà là ra lệnh không thể cãi lại.

  "Vâng" Hinh Tuyết nhìn Bách Phi Thần không  có ý muốn nói chuyện thì biết rõ chuyện này  không có chỗ thương lượng.

Hãm hại Đại Nhi  không được, ngược lại khiến cho trong lòng  Bách Phi Thần sinh ra đau lòng đối với Đại  Nhi, cho tới hôm nay Đại Nhi nói gì hắn cũng  theo.

Trong lòng Hinh Tuyết cũng quá kìm nén,  thật sự là con mẹ nó, quá kìm nén.

  "Hinh Tuyết trở về thu dọn đồ đạc.

" Hướng về  phía Bách Phi Thần và Đại Nhi cúi chào, quay  người đi ra ngoài.

Hiện tại nàng cần phát tiết  một chút, nếu không hôm nay tức giận sợ rằng  có thể thổ huyết.

  "Hừ! Đáng đời!" Lãm Nguyệt đợi Hinh Tuyết đi  tới cửa phẫn hận nói một câu như vậy, càng  làm cho bước chân của Hinh Tuyết không yên,  giống như là tùy thời có thể té xỉu.

  "Tay trái có thể cử động chưa?"  "Ta sẽ đi.

" kín đáo đuổi người như vậy, không  phải nàng nên cảm thấy may mắn? Lãm  Nguyệt sờ soạng tay trái Đại Nhi cho nàng cao  dược tê dại tạm thời, nếu không khi nàng nói  dối sớm đã bị Bách Phi Thần nhìn ra.

Bàn tay  nhỏ bé của nàng chính là không có tiền đồ a.

  Canh giữ ở bên ngoài đại điện, Ngụy Trung  Hiền nhìn vẻ mặt Mãnh Liễu đầy nước mắt,  chẳng biết tại sao Triển Phong Hoa từ bên  trong đi ra ngoài, đi theo sau lưng Triển Phong  Hoa là cung nữ của Lãm Nguyệt, rồi sau đó là  Hinh Tuyết mặt trắng bệch mang theo tức  giận, Lãm Nguyệt giống như chạy trối chết,  thái độ của hắn cũng muôn màu muôn vẻ,  nhóm người này tại sao chạy đến cùng một  chỗ vậy? Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện  gì?  "Hôm nay xuất diễn tốt không?" Đại Nhi nhíu  mày, như có thâm ý nhìn Bách Phi Thần đứng  ở trước mặt mình.

Dao Kỳ thức thời lui ra  ngoài sau khi Lãm Nguyệt đi.

Giờ phút này cả  chánh điện chỉ còn lại hai người, Bách Phi  Thần và Đại Nhi.

  "Không tệ.

" Bách Phi Thần rất khó tưởng  tượng nhìn vẻ mặt vô hại của nữ tử ở trước  mắt, thỉnh thoảng điên, thỉnh thoảng dịu dàng,  thỉnh thoảng lạnh lùng, lại có suy nghĩ sâu như  vậy.

Nàng cũng chỉ có mười sáu tuổi thôi.

  Mình đang ở Hoàng thất, hoàn cảnh bức bách  không thể không mưu tính sâu xa, âm mưu thủ  đoạn tầng tầng lớp lớp.

Nàng sinh ở thế gia  vừa duy nhất dòng chính nữ, tại sao lại có tâm  cơ bực này? Chẳng lẽ mưu mô đều là trời sinh?  "Để cho ngươi thất vọng Hinh Tuyết thật là  ngượng ngùng.

" Đại Nhi vẫn còn đang cười, chỉ  là nụ cười kia sao có một chút kỳ quái.

  "Thất vọng hay không, trẫm ngược lại nhìn ra  Hoàng hậu không chiếm được tiện nghi của  Triển Phong Hoa, dường như rất thất vọng.

"  Đại Nhi không đề cập tới Hinh Tuyết, Bách Phi  Thần cũng không nhớ tới ánh mắt của Đại Nhi  nhìn Triển Phong Hoa, giọng điệu cũng không  nhịn được có chút không thiện.

  "Là rất thất vọng.

" Đại Nhi thẳng thắn.

  "Hoàng hậu, nàng là người đã có phu quân.

"  Bách Phi Thần nghĩ thầm, hắn đụng phải Đại  Nhi là kiếp trước tạo bao nhiêu nghiệt a.

  "Hoàng thượng hậu cung Giai Lệ ba ngàn, lúc  này Bổn cung mới chỉ coi trọng một.

" Dừng  một chút, khạc ra hai chữ "Mà thôi" khiến cho  Bách Phi Thần phát điên.

Trên trán Bách Phi Thần vạch đen không  ngừng, bỗng nhiên vừa nghĩ tại sao nặng mùi  dấm như vậy.

Sau đó nhếch miệng như có  chuyện lạ, tuyên bố: "Hôm nay Trẫm qua đêm  nơi này.

"  Đại Nhi nhịn kích động muốn đánh hắn một  trận, khoát khoát tay đi vào nội thất, nói:  "Hôm nay Bổn cung không tiếp khách.

"  ".

.

.

.

.

.

"Chương 32: Bổn điếm chỉ chiêu đãi nhâ  sĩ giang hồ  Phong Thái năm thìn thứ 49, ngày 12 tháng 4.

  Ngày cưới trưởng công chúa Lãm Nguyệt Bách  vương triều.

Cả kinh thành bao phủ trong một  màu đỏ rực, có thể khen Ngự Không Ngự đại  nhân đại nghĩa nêu cao vì dân trừ hại.

  Trong lòng dân chúng ở kinh thành, nữ tử cực  phẩm như Lãm Nguyệt rãnh rỗi trèo tường gây  sóng gió chung quanh rất khó tìm được phu  quân.

Đừng nói là cùng với Ngự Không, thanh  niên tuấn kiệt xếp hàng thứ hai trong kinh  thành Tứ thiếu, càng thêm tám sào cũng  không tới.

  Tại sao hai người kia lại trở thành một khối  đây?  Mọi người đều biết Ngự Không và công chúa  Lãm Nguyệt là Thủy Hỏa Bất Dung, gặp mặt  lập tức chống đối không gây long trời lở đất  cũng sẽ không tắt lửa.

Lần này tổ chức hôn lễ  làm cho bọn họ thật quá kinh ngạc.

Mặc dù  biết Lãm Nguyệt đại náo hôn lễ Ngự Không và  thiên kim Tả Tướng.

Nhưng chuyện cụ thể thế  nào vẫn rất mờ mịt.

  Mặc dù không ít nữ nhân khóc chết nhưng  không ít nam nhân lại vui mừng phát điên.

  Sáng sớm Ngự phủ chiêng trống vang trời,  tiếng pháo không ngừng, Ngự Không mặc y  phục tân lang, thần thái sáng láng, cởi tuấn  mã trắng không nhanh không chậm mang theo  đội ngũ rước dâu đi tới cửa chính hoàng cung.

  Lẽ ra công chúa xuất giá không thể đi cửa  chính nhưng Bách Phi Thần chỉ có một muội  tử, tự nhiên không thể không cưng chìu, một  đạo thánh chỉ ban ra liền quyết định con  đường rước dâu.

Mặc dù các đại thần phản đối  nhưng không còn kịp.

Thánh chỉ đã ban làm  sao thu hồi.

Hoặc nói Lãm Nguyệt ở trong  cung bên ngoài cung cũng có thể gây sóng gió  như thế, căn bản là kết quả Bách Phi Thần  dung túng.

  Lúc bái đường, Lãm Nguyệt rất ngoan ngoãn  khó được, thật sự ép buộc chính mình không  nói một câu.

Điều này làm cho Đại Nhi len lén  chạy đến cười trộm trong lòng.

Nha đầu này  cũng có thể ngừng nghỉ rồi, thật khó được.

Vậy  mà nhìn thấy khuôn mặt Ngự Không tươi cười,  phía sau bị nội thương khó nhịn, ngược lại có  chút bội phục nam nhân này.

Ở trong lòng biết  nữ nhân mình thích mang thai đứa bé người  khác nhưng vẫn bất chấp tất cả lấy nàng làm  thê tử, loại yêu thương và bao dung không  phải ai cũng có thể có.

Mặc dù thật sự Lãm  Nguyệt không có mang thai nhưng nàng chắc  chắn cho dù Triển Phong Hoa nhìn ra, tuyệt  đối cũng không nói cho Ngự Không.

Triển  Phong Hoa một đời yêu tướng a, đối với bằng  hữu không bỏ đá xuống giếng đã may mắn rồi,  làm sao còn có thể tốt bụng nhắc nhở.

Tâm tư  của hắn và Đại Nhi có thể nói là giống nhau  như đúc, không giống như vậy làm sao Đại Nhi  có thể hiểu rõ hắn, nhưng hắn lại không nhìn  thấu Đại Nhi chút nào.

  Đây chính là ưu thế a.

  Nhìn Lãm Nguyệt bái đường xong, nàng hài  lòng cười một tiếng.

"Tiểu Vũ, tỷ tỷ dẫn ngươi  đi chơi có được không.

"  Cùng Đại Nhi núp ở trong xe phượng của Lãm  Nguyệt lén chạy đến, Phù Diêu Thanh Vũ chớp  đôi mắt to dễ thương, dùng giọng nói mềm  nhũn nói: "Tốt.

"  Hai người, bàn tay lớn dắt bàn tay nhỏ rêu rao  khắp nơi trên đường cái ở kinh thành.

Áo gấm  giá trị xa xỉ, đồ trang sức Phỉ Thúy ngàn vàng  khó cầu, khí chất kín đáo lại cao quý, gương  mặt đáng yêu mị hoặc.

Đủ để cho hai người  trở thành tiêu điểm trên đường cái.

Bất quá  trong lòng suy đoán là tiểu thư, thiếu gia nhà  nào, trừ chăm chú nhìn cũng không có chuyện  xảy ra.

Trái với tưởng tượng của Đại Nhi.

Tại  sao không có một người quần áo lụa là tới đùa  giỡn một chút a, nếu không thì giặc cướp cũng  được, nếu không thì bọn buôn người cũng có  thể a.

Thế nhưng thật đúng là khiến cho Đại  Nhi thất vọng.

Không khỏi cảm thán kinh  thành trị an thật sự quá tốt, tốt đến nổi Đại  Nhi cũng muốn đem Thị Lang bộ Hình trói lại  đánh một trận.

  "Tiểu Vũ, có cảm thấy rất nhàm chán hay  không.

" Đại Nhi không có tâm tình nhìn ngó  trang sức quý hiếm khắp nơi trên đường, buồn  buồn hỏi tiểu nam hài có vẻ mặt đáng yêu đi  theo nàng.

  "Đúng vậy a, dáng dấp ta đáng yêu như thế lại  không có người đến tìm phiền toái, đây cũng  còn chưa tính, gương mặt này của người ta là  bọn buôn người thích nhất, vì sao không có  người đến đánh cướp.

" Bộ dáng Tiểu Vũ ta  thật thất vọng, hợp với gương mặt thiên chân  đáng yêu của hắn ngược lại thật sự rất quyến  rũ người.

Nhỏ như vậy đã lộ ra phong nhã tài  hoa, trưởng thành khẳng định so với Tam ca  ca của hắn còn xinh đẹp hơn.

  "Nói rất được lòng ta.

Giang hồ tương đối loạn,  hay là đi nơi đó tiếp cận.

" Đại Nhi tán thưởng  liếc mắt nhìn Tiểu Vũ, cười hết sức rực rỡ.

Tiểu  tử này cũng có thiên phú gieo họa.

  "Vâng, vâng.

" Tiểu Vũ gật đầu như gà mổ  thóc.

  "Nếu muốn đi kinh thành, người giang hồ tụ  tập nơi Thiên Nhai Túc Quán, nghe nói thức ăn  nơi đó ăn cũng rất ngon đấy.

" Kết quả là, hai  người hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng  hướng về phía Thiên Nhai Túc Quán xuất phát.

  Khi Đại Nhi và Tiểu Vũ đi tới cửa Thiên Nhai  Túc Quán, đại sảnh vốn náo nhiệt nhất thời  yên tĩnh lại, giang hồ lỗ mãng, bộ mặt dữ tợn  trong tay cầm đại đao, hiệp khách áo xanh đeo  bảo kiếm, khí thế cường đại, giang hồ dị sĩ tính  tình cổ quái; không thèm để ý hai mắt đều liếc  tới cửa.

Trái lại Đại Nhi và Tiểu Vũ một chút  cũng không ngượng ngùng, giống như quen bị  người nhìn chăm chú như vậy, hai người một  lớn một nhỏ, một nam một nữ lấy tư thái đáng  đánh đòn hất đầu, bảnh bao đạp bước đi vào  tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

  "Khách quan, thật xin lỗi, bổn điếm chỉ chiêu  đãi nhân sĩ giang hồ.

" Còn chưa đợi Đại Nhi  mở miệng, nam tử trung niên mặc hoa phục  thản nhiên nói.

  "À.

" Đại Nhi bình tĩnh gật đầu một cái.

"Làm  cá cẩm hoa vàng, phân thai tô liễu, cửu đầu sư  tử, tụ vũ thanh phong, tô nhuyễn hạp  tử .

.

.

.

.

.

Tiểu Vũ, có muốn ăn chút món điểm  tâm ngọt hay không?"  "Muốn, nấm đông cô ngó sen, thúy hương tô,  tô quả, phẩm tinh nhuyễn cao.

" Nói xong lộ ra  hàm răng trắng noãn nhìn về phía nam tử mặc  hoa phục khẽ mỉm cười.

  "Chỉ những thứ này.

" Đại Nhi gật đầu, nở nụ  cười ánh mắt nhìn về phía nam tử mặc hoa  phục không nhúc nhích.

  Đại Nhi nhíu mày: "Thế nào?"  "Cô nương, bổn điếm chỉ chiêu đãi nhân sĩ  giang hồ.

" Nam tử mặc hoa phục đặc biệt  nhấn mạnh bốn chữ nhân sĩ giang hồ.

  "Lỗ tai của ta rất tốt.

" Đại Nhi còn theo bản  năng sờ sờ vành tai.

Tỏ vẻ mình không có nói  dối.

  Nam tử mặc hoa phục có chút tức giận, cố  nhịn, khóe miệng khẽ run cực kỳ không bình  tĩnh: "Cô nương, ngươi không phải là nhân sĩ  giang hồ.

" Ẩn ý chính là chỗ này không chiêu  đãi ngươi.

  "Ai nói?" Đại Nhi nâng mí mắt, đôi mắt đào  hoa nhìn chằm chằm nam tử mặc hoa phục.

  Nam tử mặc hoa phục bị Đại Nhi cười chúm  chím, cặp mắt nhìn có chút sợ hãi, cảm giác  phía sau nụ cười tươi sáng cất giấu ý vị nào  đó làm cho người ta không rét mà run.

Loại  cảm giác này cho dù đối mặt hắn, hắn cũng  không có, đắc tội với hắn nhiều lắm là lấy cái  chết chứng minh, nhưng nếu đắc tội với người  ở trước mắt này, đây tuyệt đối là sống không  bằng chết.

  Trong lòng nam tử mặc hoa phục đột nhiên  toát ra ý niệm sợ hãi, lắc đầu một cái loại bỏ  ý nghĩ này.

Đều do người đó mấy ngày nay  muốn tới làm hại: mình kinh hồn bạt vía.

  "Không biết ở trên giang hồ, cô nương danh  hiệu là gì?"  "Danh hiệu sao.

.

.

.

.

.

Tiểu Vũ, ngươi nói  chúng ta lấy gì danh hiệu tương đối khá?" Đại  Nhi làm ra bộ dáng tự hỏi.

  truyện mới nhất chỉ có tại .

  Nam tử mặc hoa phục ngổn ngang trong gió  rồi.

.

.

.

.

.

Rốt cuộc là cực phẩm từ đâu tới?  Chẳng lẽ nàng tới đập phá quán hay sao?  "Cái này phải thận trọng suy tính.

" Tiểu Vũ  một tay chống cằm, trên mặt cực kỳ nghiêm  túc, sau khi suy nghĩ một chút ngẩng đầu nhìn  về phía nam tử mặc hoa phục, nói: "Ngươi lên  món ăn trước, chúng ta vừa ăn vừa nghĩ.

" Đại  Nhi ở một bên đồng ý gật đầu một cái.

  Khóe miệng nNam tử mặc hoa phục càng run  rẩy lợi hại.

Hắn tiếp nhận Thiên Nhai Túc  Quán mười năm, cho tới bây giờ không có gặp  qua người như vậy.

Hắn vẫn kiêu ngạo đầu óc  thông minh thế nhưng trong lúc nhất thời  không phản ứng kịp.

  Nhìn hai người tiến vào, nhân sĩ giang hồ nghe  ba người nói chuyện nhất thời cũng cảm thấy  tương đối im lặng, có thể vài ba lời đem quán  chủ Thiên Nhai Túc Quán luôn tự ình thông  minh tuyệt đỉnh, bức đến không biết phản ứng  thế nào, nàng thật đúng là người thứ nhất đấy.

  Ở Thiên Nhai Túc Quán, người gây chuyện  không có một người nào có thể còn sống đi ra  ngoài.

  Bên trong Thiên Nhai Túc Quán không cho  phép sử dụng vũ khí, đây là quy củ.

  Nhưng mà người trước mắt này, không thể coi  là gây chuyện .

.

.

.

.

.

  "Ngươi còn có ý kiến?" Đại Nhi thấy hắn bất  động thật lâu, trong lời nói có chút không nhịnChương 33: Cảnh giới tối cao ăn cơm  chùa  "Vâng" nam tử mặc hoa phục ngược lại thành  thực.

  "Tạm để đó.

"  "Cô nương.

.

.

.

.

.

"  "Thiên Nhai Túc Quán các ngươi xem thườn  tiểu nhân vật mới gia nhập giang hồ sao?"  "Cô nương chờ một chút, ta đi gọi người mang  món ăn lên.

" Hắn rốt cuộc đã hiểu, bữa cơm  này nàng không thể không ăn, nếu nói nữa,  thanh danh của hắn tuyệt đối sẽ bị hủy tron  cái miệng này.

Nam tử mặc hoa phục mỉm  cười, có chút chật vật vội vàng xoay người đ  khỏi.

  "Tiểu Vũ, tiểu nhị nơi này cũng thiếu não nh  vậy sao?"  "Ta cảm thấy hắn thuộc về nửa tàn phế.

"  Nam tử mặc hoa phục đi khỏi, thân thể hơi  không yên, rất có khuynh hướng sẽ té xỉu nế  bọn Đại Nhi nói thêm câu nữa.

Thầm nghĩ cá  ngươi thảo luận thì không thể nhỏ giọng một  chút sao? Ở trước mặt người khác nói đế  người khác thiếu não hoặc là nửa tàn phế là  người ta rất đau đớn.

Cũng không thể nh  nhặn nổi nữa, giơ chân lên trực tiếp bay r  ngoài.

Aiz, tai không nghe sẽ tĩnh lặng a.

  Các người nghe lén khóe miệng đồng thời cũng  đều run lên, loại cảnh giới này thật không phải  người bình thường có thể đạt tới.

Mọi người  ôm tâm lý ‘hoàn hảo đối tượng không phải l  ta’ tiếp tục bắt đầu nói cười chêm chọc, giống  như mới vừa không có chuyện gì cả xảy ra.

  "Tiểu Vũ, có cảm giác hứng thú không?" Ngh  đồn mấy ngày nữa Cổ Thiên Hồn sắp đến kinh  thành trong lòng Đại Nhi càng thêm lo lắng, đã  như vậy vì sao Luyến U một chút tin tức cũng  không có? Mặc dù dược cổ vẫn còn nhưng tâm  thần vẫn không yên.

  "Không có.

" Không có tin tức của Tam ca ca  hắn, hắn làm sao hứng thú.

  "Tiểu Vũ a, không có tin tức chính là tin tức tốt  nhất.

" Đại Nhi ăn uống no đủ, chậm rãi thưởn  thức nước trà thản nhiên nói.

Không biết l  đang an ủi Tiểu Vũ hay là đang an ủi mình.

  "Vâng.

" Tiểu Vũ mỉm cười, ưu nhã nâng chung  trà lên cạn chén.

  Chợt Đại Nhi phát hiện một vấn đề, vấn đề rất  lớn.

"Tiểu nhị.

"  "Đến đây! Khách quan có gì phân phó.

" Tiểu  nhị cung kính, vẻ mặt ôn hòa hỏi.

  "Gọi lão bản các ngươi.

" Đại Nhi không nhìn  hắn, trầm giọng nói.

  "Cô nương, lão bản không có ở đây.

" Nụ cười ở  trên mặt Tiểu nhị cứng ngắc.

Lão bản nhà hắ  mới vừa ở tại chỗ này, hắn nhìn từ đầu tới đuôi  phát hiện lão bản đi trêu chọc người này không  khác gì tìm chết.

  "Vậy thì tìm người có thể làm chủ.

"  "Cô nương, nơi này của chúng tôi chỉ có lão  bản có thể làm chủ.

" Khóe miệng Tiểu nhị  không nhịn được run rẩy.

Có một loại dự cảm  xấu.

  "Được, kêu lão bản của các ngươi ra đây.

"  "Lão bản của chúng tôi không có ở đây.

.

.

.

.

.

"  Tại sao lại vòng trở về rồi hả ? Khóe miệng  Tiểu nhị càng run rẩy lợi hại.

"Cô nương, lão  bản của chúng tôi thật không có ở đây.

Cô  nương có chuyện gì nói với ta là được, bả  đảm làm tốt cho cô nương.

"  "Ngươi làm chủ được?" Đại Nhi nhíu mày, lúc  này mới nhìn tiểu nhị.

Cho dù vứt trong đám  người cũng không nhận ra, bất quá vóc dáng  người này quả thật không tệ.

Người luyện võ a.

  "Không thể.

" Tiểu nhị gian nan khạc ra hai  chữ.

  "Tìm người có thể làm chủ.

"  "Chỉ có lão bản.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Ring ring